Tôi tình cờ quen anh, thi thoảng nói chuyện qua mạng, cũng chẳng có ấn tượng gì cả, chỉ nghĩ thêm nhiều bạn càng tốt, đôi khi nói chuyện cho vui. Kể từ khi tôi buồn về chuyện tình cảm, anh cũng vậy nên hay nói chuyện hơn. Lúc gặp nhau tôi không nhận ra anh vì hình anh gửi cho tôi cách đây mấy năm rồi. Tôi nhớ nụ cười hiền của anh khi đi ngang qua tôi, dù khi đó chỉ anh nhận ra thôi. Những ngày đầu gặp nhau thật sự rất vui, anh hay đi cùng bạn tới gặp tôi. Có lẽ cùng cảnh, đồng cảm nên hay tâm sự những chuyện riêng cho nhau nghe.
Ảnh minh họa: Internet |
Tôi thấy anh bị cú sốc vì chuyện gia đình, tình cảm nên hay động viên anh, anh cũng vậy, luôn lắng nghe và động viên tôi. Tôi lo lắng khi biết anh bị bệnh, anh bảo chắc không thể sống được mấy năm nữa. Tôi thấy anh buồn và tuyệt vọng nhưng chẳng biết làm thế nào giúp anh vượt qua vì anh sống tình cảm, trái ngược hẳn với vẻ bề ngoài. Có thể do cô đơn và buồn nên anh chỉ tìm đến rượu bia để quên đi hiện tại dù bệnh của anh cần kiêng rượu bia.
Người ta bảo khi say mới nói thật. Lúc anh say tôi thấy anh vui vẻ, không nghĩ ngợi gì, rất vô tư, khi bên nhau tôi và anh như những người yêu nhau vậy. Cũng có thể đây là sai lầm khi không phải là người yêu cũng chẳng phải bạn bè. Một ngày anh im lặng, tôi gọi hay nhắn tin anh cũng không trả lời. Tôi quyết định nhắn tin nói tình cảm của mình cho anh biết, đây là lần đầu tiên tôi làm việc này vì từ trước tới giờ quen được con trai theo đuổi nên lần này rất khó khăn để nói ra điều đó. Tôi muốn làm để sau này không phải hối hận vì mình đã không nói với anh. Anh nói tình cảm không thay đổi, không muốn làm tôi khổ về bệnh của anh, không muốn người anh yêu phải khổ. Nếu tôi là anh thì tôi cũng sẽ làm như thế.
Anh xin lỗi vì không thể mang lại hạnh phúc cho tôi. Tôi cố nghĩ chắc vì anh không có tình cảm với mình, rằng anh vẫn yêu cô ấy chứ không phải tôi. Mỗi khi tôi dần quên thì anh lại hỏi thăm làm tôi bồn chồn, không thể im lặng được. Tôi quan tâm hỏi thăm, anh lại bảo đừng tốt như thế, ngược lại anh vẫn hỏi thăm về gia đình, công việc của tôi, nhắc tôi mặc ấm mỗi khi trời trở lạnh. Tôi không hiểu tại sao anh lại làm như vậy, anh bị tai nạn báo cho tôi nhưng lại không cho tôi tới thăm, anh chỉ nói không muốn tôi thấy anh như vậy. Nếu như anh lạnh lùng, im lặng tôi sẽ quên dễ dàng và tìm người mới bởi anh nói không thể làm tôi cũng như bất cứ người nào phải khổ.
Giờ tôi không còn trẻ nữa để mãi như thế này, không thể quên anh để đến với người khác. Những người con trai khác muốn đến với tôi nhưng tôi đều từ chối, không biết phải làm thế nào nữa. Nếu quan tâm tới anh như người bạn thì cũng không quên được để đến với người khác, còn im lặng không trả lời tin nhắn của anh thì không nỡ.
Giang
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.