Trang Hạ

Hồi năm 2009 tôi từng ngẩn ra khi xem bức ảnh quảng cáo của Louis Vuitton, chiếc túi sang đựng vài thứ lặt vặt để người đàn bà già ngồi lại giữa sa mạc, trên một chiếc jeep cũ kỹ, mà nhìn lên mặt trăng, một cách kiêu hãnh tột cùng. Chưa bao giờ tôi thấy một cô người mẫu già đến thế, mà đẹp đến thế.

Có thể khi chúng ta đôi mươi, chúng ta không bao giờ nghĩ, ta làm việc và thành đạt để khi năm mươi, ta sẽ trở thành người mẫu cho một vẻ đẹp xa xỉ. Người đàn bà không lên phi thuyền chinh phục mặt trăng vào năm 1983 với mục đích kiếm được cát-xê vào năm 2009.

Chỉ là chúng ta làm mọi thứ theo tiếng gọi thôi thúc sâu thẳm bên trong con người. Ta cần đẹp, ta cần thưởng thức vẻ đẹp, ta cần chinh phục, ta cần chiến thắng, ta cần phải trưởng thành. Và, ta cần phải già, ta cần có một thứ gì đó để tự trấn tĩnh và yên tâm về năm tháng.

a-3093-1427280879.jpg

Tôi tin vẻ đẹp không phải là bắt thời gian dừng lại. Không phải chúng ta đội lốt một ngoại hình trẻ hơn tuổi thật. Mà là ở mỗi tuổi, ta có được vẻ đẹp đúng lứa tuổi của mình.

Tuổi 20 đẹp khi yêu say đắm. Tuổi 30 đẹp khi tự tin và thành đạt. Tuổi 40 đẹp năng động và hiểu đời. Tuổi 50 đẹp ở sự tự tại và thanh thản tâm hồn. Tuổi 60 đẹp khi có một người đàn ông cũng 60 ở bên... Mà những vẻ đẹp ấy chẳng liên quan chút nào tới ngoại hình của bạn cả!

Luôn có vẻ đẹp cho mỗi người đàn bà tìm kiếm. Nếu bạn đẹp vì đàn ông, khi đàn ông ra đi, vẻ đẹp của bạn cũng sụp đổ.

Bạn chỉ bắt đầu già khi bạn không còn gì để tìm kiếm và theo đuổi!

Và đàn bà bắt đầu già khi bắt đầu không còn nghĩ tới hò hẹn nữa...