Tôi - một cô gái với vóc dáng cao ráo, xinh xắn, quen anh trong một ngày đẹp trời tại trường đại học nơi đất khách quê người. Anh vừa là một sinh viên, vừa làm việc tại trường với mức lương ít ỏi đủ để trả tiền nhà mỗi tháng. Chúng tôi quen nhau thật tình cờ và cũngđầy duyên số.

Chỉ sau một vài lần nói chuyện tại trường, chúng tôi trao đổi số điện thoại và trở thành những người bạn của nhau. Tình bạn ấy rất trong sáng và khá đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ, trong ngôi trường hơn 2.000 học sinh, chỉ có hai đứa chúng tôi là người Việt Nam.

Sự đặc biệt này mang chúng tôi ngày càng lại gần nhau hơn. Chung ngôn ngữ, chung văn hóa và chung sở thích. Và rồi sau mỗi giờ học, chúng tôi đều gặp nhau để trao đổi và giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Tôi quý mến anh như một người bạn thân, một người đồng hương. Nhưng anh thì khác, anh yêu tôi từ lúc nào không hay. Anh ngày càng quan tâm tôi nhiều hơn, sẵn sàng giúp đỡ tôi mọi lúc mọi nơi làm tôi vô cùng cảm kích. Nhưng tôi thì không yêu anh.

Anh là một chàng trai thông minh nhưng không phải là mẫu đàn ông tôi thích. Anh luôn cẩn trọng như một ông cụ non. Anh không có được một cuộc sống ổn đinh. Mối quan hệ của anh với gia đình thì phức tạp. Anh chỉ là một chàng sinh viên nghèo ra ở riêng và phải chật vật lo cho cuộc sống mỗi ngày. Anh học xong sẽ đi làm lính chỉ huy quân sự (điều anh mong ước) với mức lương khởi điểm khá khiêm tốn. Tôi không yêu anh. Tôi cảm kích trước sự giúp đỡ của anh nhưng tôi chỉ xem anh như một người bạn mà thôi.

Tôi luôn suy nghĩ trong đầu rằng sẽ phải kiếm một anh chàng có công việc tốt, làm nhiều tiền và có ngoại hình hấp dẫn. Sở dĩ tôi có suy nghĩ vậy là do những thanh niên bên này vốn rất chú trọng về bề ngoài cũng như cơ thể, đó là cách họ khẳng định mình trước người khác.

couple26-1755-1424939704.jpg

Ảnh minh họa.

Dần dần về sau anh cũng nhận ra tình cảm nơi tôi nhưng anh không hề từ bỏ. Anh kiếm cớ mọi thứ để thay đổi từng ngày vì tôi. Đôi khi tôi nói những lời trêu đùa nhưng cũng là những lời nói thật sự trong tâm tôi. Tôi bảo tôi không yêu anh. Tôi chỉ yêu bác sĩ hay kỹ sư thôi vì họ kiếm nhiều tiền và có thể lo cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Anh cười rồi đáp rằng: nhưng họ sẽ không yêu tôi bằng anh. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tôi vui. Anh hứa sẽ cố gắng làm việc tích lũy tiền để mang lại cho tôi một cuộc sống tốt đẹp nhưng con người tôi vẫn luôn suy nghĩ và mơ mộng về những người đàn ông thành đạt hơn anh, mặc cho sự hy sinh và lo lắng của anh trong suốt thời gian qua tôi vẫn không yêu anh được.

Tôi biết mình thật xấu xa và ích kỷ nhưng tôi không biết phải làm sao? Phải suy nghĩ như thế nào? Có lẽ vì tôi chưa bao giờ trải qua một tình yêu thực sự hay có lẽ vì tôi đã quá được nuông chiều trong tình yêu? Tôi ghét bản thân mình vì đã đối xử với anh như vậy. Tôi đã nhiều lần tự nhủ với bản thân mình rằng đối với người con gái, hạnh phúc là điều quan trọng nhất.

Nhưng rồi nghĩ về anh, nghĩ về tương lai của anh, tôi lại cảm thấy không yên lòng. Anh nói rằng anh yêu tôi hơn cả mạng sống của mình, tôi là người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh và chắc chắn anh sẽ thuyết phục và chiếm được trái tim tôi. Nhưng làm sao trong tôi có thể trọn vẹn tin lời anh và yêu anh một cách chân thành khi mà lý trí tôi lúc nào cũng bị đồng tiền và những thứ xa hoa điều khiển?

Thú thực tôi cũng có tình cảm với anh nhưng chưa thể gọi là yêu. Tôi đã khóc khi cả hai cãi nhau và tôi lại vui khi đến với anh. Tôi thật sự không biết phải làm gì lúc này. Tôi rất cần sự giúp đỡ và lời khuyên. Hãy giúp tôi với. Tôi xin cám ơn.

Đan

* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.