Hai năm nay mẹ đi xem bói về bảo tôi lấy anh sẽ được hạnh phúc, có nhà cửa, chồng sẽ xin việc cho tôi không phải lo lắng về vấn đề gì hết.

Tôi và anh quen nhau được năm năm qua mợ tôi bởi anh là em trai của mợ. Có lẽ cái số tôi có duyên với những người như vậy, trước đó tôi cũng nhận được lời tỏ tình của họ.

Lúc mới quen, anh đã đi làm còn tôi mới là sinh viên năm nhất. Chúng tôi không biết gì về nhau cả, chỉ có thông qua họ hàng mà anh biết nhiều hơn về tôi còn tôi chẳng bận tâm lắm.

Khi quen nhau anh rất quan tâm đến tôi như máy tính của tôi bị virus được anh sửa ngay lập tức, buổi trưa anh còn mời tôi đi ăn cơm. Lúc đầu tôi nghĩ anh chỉ là quan tâm đến tôi như một người cháu mà cậu tôi nhờ vả. Rồi dần dần tôi mới biết anh thương tôi. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng không ngoài ý muốn bởi tôi biết nếu ai quen tôi một thời gian sẽ bị tôi hấp dẫn.

Thời gian đó tôi cũng làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng mà quan hệ đó biến chất thì cũng khó mà được tự nhiên như xưa. Tôi có tâm sự với mẹ, mẹ tôi lại rất vui mừng. Mẹ tôi bảo yêu anh có công việc ổn định, cả hai đều gần nhà, điều kiện tốt, hợp tuổi nhau (tôi sinh năm 1991, anh sinh năm 1984).

couple32-1273-1425367762.jpg

Ảnh minh họa.

Họ hàng bên ngoại nhà tôi ai cũng quý anh, mẹ anh cũng quý tôi lắm, có lần bà còn hỏi tôi về làm dâu cho anh, tôi ngượng ngùng cười cười. Nhưng chuyện nào có dễ dàng vậy, đâu phải nói yêu là yêu được đâu. Sau đó anh vào Nam chữa bệnh cho mẹ và làm việc trong đó còn tôi ở miền Bắc học tiếp. Vốn dĩ tôi đang cố gắng thích anh vậy mà cả hai xa nhau dù cho anh thường xuyên liên lạc qua điện thoại, trớ trêu thay tôi lại dường như quên đi sự hiện hữu của anh, nếu anh không liên lạc có lẽ tôi chả bao giờ liên lạc với anh.

Anh vào trong Nam vẫn thỉnh thoảng gửi quà ra Hà Nội cho tôi, tôi có chút cảm động khi được anh để ý đến mình nhưng tôi không trở thành bạn gái của anh. Mẹ tôi cứ than thở nói tôi là đồ ngốc, không biết nắm bắt cơ hội coi chừng sau này hối hận không kịp. Tôi mặc kệ, yêu đương gì mà cứ dính dáng tới việc người kia sẽ tìm việc lo lắng mọi thứ không cần đối phương suy nghĩ nhiều. Nếu tôi đồng ý với anh có lẽ điều kiện thật sự không tồi nhưng tôi không muốn mình không yêu mà nhận lấy mọi thứ từ anh.

Có những lúc ngồi nhớ lại rằng tôi không nên nhận những món quà anh tặng để làm có thêm hy vọng. Tôi cũng biết mình thật xấu xa, ích kỷ khi thích chiếm làm của riêng mà không đáp lại tình cảm của anh.

Vậy mà bây giờ về quê em nghe nói anh đã có bạn gái rồi, tôi có chút bối rối. Tôi cứ cầm điện thoại lên định nhắn tin hỏi anh nhưng chợt dừng lại. Tôi đâu có quyền gì mà chất vấn anh nhỉ.

Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, họ hàng bên ngoại ai cũng biết anh thương tôi nhưng tôi vẫn không đồng ý, lúc biết anh có bạn gái, mọi người nói với tôi là bây giờ làm gì để níu kéo anh quay về với tôi.

Tôi cảm thấy buồn cười, mẹ tôi ngày này qua ngày khác cứ nói nhiều về anh làm tôi cũng phiền lòng, bảo tôi nói chuyện với anh, quan tâm anh thật nhiều để anh quay lại yêu tôi, tôi im lặng cho qua. Anh có bạn gái tôi cũng mừng dù sao 5 năm tôi không hề đáp lại thì phải để anh tìm tình yêu cho đời mình chứ, anh đã qua 30 tuổi rồi đâu phải ít nữa.

Cũng khổ vì mẹ tôi cứ đi xem bói nhiều nơi, ai cũng bảo tôi hợp với tuổi 1984. Chỉ vì thế mà mẹ còn bảo sau này tôi lấy người khác về mẹ không phản đối nhưng không hài lòng. Tôi không thể không cảm thán, sức mạnh của bói toán đúng là cao! Các bạn có ai gặp trường hợp như tôi vậy không?

Tiểu Băng

* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.