Tôi một cô gái ở quê lên thành phố học. Cũng giống như anh, tôi được bố mẹ lo cho ăn học đàng hoàng và thật may mắn bởi khi ra trường tôi tìm được một công việc có thu nhập ổn trên thành phố.

Tôi và anh làm biết nhau khi học chung lớp cao học. Sau lớp đó chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Rồi hai đứa nảy sinh tình cảm, được khoảng 1 năm yêu nhau thì chúng tôi cưới. Tuy nhiên vì anh đi công tác khá nhiều trong lúc yêu nhau nên tôi chưa có nhiều dịp tìm hiểu cặn kẽ thêm về anh và gia đình anh. Đó cũng là sai lầm của tôi dẫn tới cuộc hôn nhân bế tắc này.

Tôi thực sự thất vọng sau khi cưới cả về chồng của mình. Anh hay cục cằn rồi còn thô lỗ với vợ. Tôi nói gì anh cũng trừng mắt lên quát tôi, chỉ cần cãi thêm câu nữa là anh sẵn sàng thượng cẳng tay hạ cẳng chân với vợ. Thậm chí, khi tôi biết mình có thai và báo cho chồng biết nhưng anh vẫn không bỏ tật xấu đó. Thêm vào đó, vì không có thời gian hiểu mẹ chồng nhiều, nên khi về ở tôi mới biết sự khó tính của mẹ, cộng với việc bất đồng với chồng thành ra mẹ càng không ưa tôi.

condau-6930-1423037850.jpg

Ảnh minh họa.

Nhiều khi chồng tôi mắng, đánh tôi vì những lý do như: rửa bát không kỹ, nhà quét chưa sạch, không chịu nghe lời mẹ chồng... Những ngày đó, tôi như thấy mình sống trong địa ngục. Tôi còn bị nghén không làm được gì nên phải nghỉ ở nhà, vì vậy thời gian va chạm với mẹ chồng càng nhiều.

Bất lực vì không làm được gì, tôi nhờ bố mẹ đẻ lên xin phép cho tôi về nhà để mẹ tôi chăm sóc vài tháng. Hai tháng sau, mẹ chồng nói chồng tôi lên đón vợ về. Sau thời gian đó, anh không hỏi han vợ lần nào.

Bi kịch thật sự khi tôi sinh bé, đó cũng là lúc mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu bắt đầu phát sinh. Tôi và bà khác nhau về quan điểm chăm cháu nhưng cả chồng và mẹ chồng đều tuyên bố là hai người đó nói gì tôi cũng phải nghe kể cả đúng hay sai, thậm chí chồng tôi không cho tôi chơi với hàng xóm, không được gọi điện về cho mẹ đẻ và em gái và ở nhà thì nhất nhất nghe lời mẹ chồng.

Còn mẹ chồng tôi thì cấm từ giờ không được cho con về nhà ngoại khi chưa có sự đồng ý của bà, thậm chí kể cả đến Tết cũng không được cho bé về. Tôi không dám hé răng kể cho chồng nghe những mâu thuẫn này vì tôi biết có nói ra cũng chỉ mình tôi chịu trận. Tình cờ có lần tôi để ý bố mẹ chồng nói chuyện với nhau, và tôi hiểu nguyên do bà chê tôi, ghét tôi là do tôi là người nhà quê.

Thêm nữa, từ khi tôi lấy chồng, sinh con, chồng tôi gần như không biết cách giải quyết nhưng mâu thuẫn dù là nhỏ nhất trong gia đình, tôi lúc nào cũng sợ dúm dó khi gia đình anh cãi cọ vì sau đó anh tìm cách gây sự với tôi.

Tôi thương con cứ nghĩ dần dần anh sẽ thay đổi nhưng đến bây giờ thì tôi hiểu điều đó sẽ không xảy ra. Từ một người vui vẻ hoạt bát giờ đây tôi cam chịu, bởi tôi có nói gì thì cũng chả có ai ủng hộ, tôi luôn tự hỏi hay tại tôi sống không ra gì nên gia đình nhà chồng mới ghét bỏ, nhưng rồi tôi có cố khắc phục thì cũng không thể phù hợp được với gia đình luôn tự hào là gốc Hà thành.

Tôi luôn có suy nghĩ sẽ rời khỏi nhà chồng để tự nuôi con và sống một mình. Nhưng tôi không biết mình có thể đi đâu. Về quê thì bố mẹ tôi không muốn vì sợ mang tiếng với làng xóm, đi thuê nhà thì mình tôi cũng không thể xoay sở được khi không có việc và con còn quá nhỏ. Tôi luôn nghĩ rằng sẽ có ngày tôi sẽ rời khỏi đây nhưng tôi cũng chưa biết là bao giờ. Mọi người hãy giúp tôi với. Tôi cám ơn rất nhiều.

Hin.hin

* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.