LaurenKline

Cô gái khoác chiếc balo đã sờn vải bước xuống sân ga vắng người lúc 3 giờ sáng... thành phố vẫn đang ngủ, từng dãy nhà vẫn đang rúc vào nhau, chia sẻ chiếc chăn đêm lạnh. Trời vẫn mưa phùn! Nó giống Hà Nội- nơi cô đã bỏ lại sau lưng! Cô yêu Hà Nội đến đau lòng và buộc phải rời xa nó một thời gian! Cô cần không khí để thở, lấy lại cân bằng!

Chưa bao giờ cuộc sống của cô lại trở nên khó khăn và mất phương hướng như bây gi. Không gia đình, không tình yêu, bạn bè phản bội lại lòng tin! Cô đã làm sai điều gì? Vài ngày trước thôi, sự căng thẳng lên đến cực đỉnh khi ông bố cô đã vừa đe vừa nạt về chuyện hôn nhân đã đến lúc phải tính... Vậy là tranh cãi lại xảy ra, cô chỉ muốn hét vào mặt ông rằng

"Tôi thật sự sợ lấy phải một thằng giống như ông để cả đời phải khổ như Mẹ của tôi !"

Cô có một tuổi thơ rất cơ cực về mặt tinh thần, với nhiều trận đòn vô cớ và những cái tát như trời giáng... những lằn roi đã hằn trên lớp biểu bì dày đặc thuở nào, những lời cay độc đã lấp kín lỗ tai, những giọt nước mắt đã chảy thành rãnh sâu trên má... tuổi thơ của cô là những tháng ngày chịu đựng sự nghiệt ngã của tinh thần... 24 năm qua, tất cả vẫn không thay đổi!

Đêm qua, cô đã bước ra khỏi nhà một lần nữa như bao lần khác. 24 năm, có lẽ số lần cô bước ra khỏi ngôi nhà đó sẽ gấp rất nhiều lần con số thời gian kia... Cô lang thang trong làn mưa bụi dày hạt và bơ vơ giữa đường phố, cố bắt lấy một chiếc xe ở miền quê thôn vắng. Nước mắt rơi không hẹn trước, lòng cô không còn buồn hay nỗi buồn đã quen thuộc tới mức mất cảm giác. Đau! Có chứ! Nhưng sao nó không đâm một phát mạnh để cô có thể cảm nhận rõ! Cô mất cảm giác đau!

Mưa thêm rơi, rải đều trên khuôn mặt thẫm đẫm nước mắt, ánh mắt cô hoang mang và đau đớn khi mọi nỗ lực cố gắng vẫy một chiếc taxi trở nên bất lực. Đã bao nhiêu lần trong những năm qua, cô phải tự chiến đấu một mình nơi đất khách quê người, không một lời hỏi han, không một lời động viên từ gia đình. Đã bao nhiêu lần cô muốn lao đầu vào ô tô ngoài đường để kết thúc nỗi thống khổ mà người đàn ông này mang lại.

"Ông ta có phải bố đẻ của con không Mẹ?"  

"Mẹ, con đã làm gì sai để phải chịu bị đánh nhiều thế? Hổ không ăn thịt con Mẹ ạ, nhưng ông ta đã muốn giết con rất nhiều lần!"

"Mẹ ạ, con biết sự hi sinh của Mẹ nhưng con thực sự đau đớn và khổ sở suốt hơn 20 năm rồi, Mẹ hãy buông tha cho chính bản thân và cho chúng con, Mẹ hãy từ bỏ đi!"

"Mẹ hãy ly hôn đi, con xin Mẹ!"

Đã bao lần cô hỏi Mẹ và cầu xin Mẹ hãy từ bỏ! Nhưng cô biết, Mẹ không làm hoặc chưa đến lúc.

"Nếu con muốn cứu Mẹ, hãy học tập chăm chỉ và thành đạt sau này!". Lời Mẹ nói cùng những vòng xe đạp khắc khổ giữa trời nắng khi đèo cô đi thi học sinh giỏi môn Ngữ Văn lớp 7. Cô đắng cay nuốt nước mắt vào trong, thương Mẹ và tự hứa sẽ học thật giỏi. Cô đã và luôn luôn cố gắng đứng top đầu của lớp, luôn cố gắng cắn răng, nuốt từng lời xỉ nhục của cha mình để ở bên Mẹ. Ngày cô ra thủ đô lên Đại học là ngày cô ra viện sau khi trận đòn chí mạng của cha khiến cô chạy đi trong vô định và ngất bên đường. Cô cắn môi tới bật máu và thề sẽ không quay lại ngôi nhà đó. Nhưng Mẹ và em gái luôn là lý do cô phải nén chặt lòng kiêu hãnh, cái tôi và sự tự tôn của một kiếp người. Cô quay về và tiếp tục chịu đựng!

1-9362-1426917964.jpg

Nhưng giờ đây, thất bại nối tiếp thất bại, 24 tuổi và cô chưa có sự nghiệp vững cho mình để nuôi được bản thân, cô đau đớn tủi nhục!

Bao năm qua, căn phòng nhỏ ở góc thủ đô mà cô gọi là nhà. Một ngôi nhà của riêng cô, nơi cô trở về sau những bộn bề của cuộc sống, của những cám dỗ chạy thoát, của những thất bại, nơi cô ăn mừng chiến thắng, nơi cô hẹn hò yêu đương... nhưng cô chưa bao giờ một lần coi ngôi nhà kia là "nhà" của mình dù nỗi nhớ Mẹ quay quắt... nước mắt không được phép rơi, và cô tiếp tục chiến đấu với cái đời ngoài kia... nó khốn nạn nhưng còn dễ thương chán!

Cô thèm khát có một gia đình cho riêng mình, cô tin mình sẽ gặp được người tốt. Cô thông minh, nhanh nhẹn và rất biết việc. Cô biết nấu ăn và thích trang trí nhà cửa... hơn hết cô luôn mong muốn được làm Mẹ. Mỗi lần nhìn thấy những bạn bè cùng trang lứa mặc áo cưới, lòng cô lại bộn rộn ghen tỵ. Mỗi lúc thấy những đứa bằng tuổi một tay bế, một tay bồng những đứa con xinh xắn đáng yêu. Vất vả nhưng thật hạnh phúc. Cô quay lại căn phòng vắng và đơn độc một mình! Những cơn sốt cao thi thoảng hành hạ, ánh mắt bệnh tật rấy lên tủi hờn và buồn bã... Có những buổi sớm cô choàng tỉnh dậy sau cơn mộng mị, thật cám ơn đời vì cô vẫn còn sống!

Cô yêu rất nhiều, hẹn hò cũng rất nhiều, vấp ngã càng nhiều... sau tất cả cô tự hỏi: " Cô có cần một người đàn ông trong cuộc đời mình?", " Liệu họ có cần thiết". Một người phụ nữ vừa phải kiếm tiền, vừa phải chăm con, chăm việc nhà, vừa phải chịu quản lý của người chồng. Đến miếng băng vệ sinh cũng phải ngửa tay xin chồng tiền!

Lấy chồng, Mẹ vẫn phải kiếm tiền nuôi cả gia đình.

Có chồng, chị vẫn phải đi cày từng thửa ruộng, xoáy từng con ốc, mài từng lưỡi dao, chặt từng đống củi, sửa từng đoạn dây điện

Có chồng, cô vẫn phải bươn trải sớm hôm hàng hoa quả, hàng quýt hàng cá.

Có chồng, thím mất hết bè bạn, không biết đến nhà bạn, không biết đến mảnh quần tấm áo là gì

Lấy chồng, những khi có nhu cầu về tình dục, chị vẫn phải nhịn nhục khi chồng đi với con khác.

VẬY LẤY CHỒNG ĐỂ LÀM GÌ?

- Để đứa con sinh ra có bố có mẹ, đúng... nhưng không cần thiết nếu thằng đàn ông khốn nạn

- Để có một mái ấm gia đình, đúng... nhưng không cần thiết nếu thằng đàn ông cũng khốn nạn

- Để cho thiên hạ biết mình cũng có thằng lấy... KHÔNG CẦN THIẾT.

Người ta có xu hướng cần cái gì khi họ không có... À đàn bà cần "tinh trùng" của người đàn ông! Đúng, người là động vật có vú và có hai giới riêng biệt male và femalecái và đực, thụ tinh trong và sinh con! Họ có thể thỏa thuận với một người đàn ông nào đó, nói thẳng là xin con, để đứa trẻ sinh ra biết bố nó là ai. Hoặc nhận con nuôi, có vô vàn những đứa trẻ bị bỏ rơi, cần nơi nương tựa. Nếu vẫn muốn nhất quyết có máu mủ, cần cảm giác sinh ra một đứa bé thì với sự phát triển của xã hội loài người năm 2015, phụ nữ không cần tiếp xúc, có quan hệ tình dục với đàn ông mà vẫn có con bằng cách THỤ TINH NHÂN TẠO. Phụ nữ có thể chọn lựa giới tính con mình, độ chuẩn yêu cầu về mặt di truyền!

Vậy là một giải pháp tuyệt đối ưu việt được đưa ra cho những người phụ nữ không muốn có người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời mình. Câu hỏi đặt ra là: "Sau này đứa con sinh ra sẽ rất thiệt thòi, hỏi bố là ai?"  

Cuộc đời, không có điều gì là hoàn hảo, không có điều gì là tuyệt đối. Cô sẽ yêu thương con cô thay phần của cha nó và giải thích thẳng thắn rằng, Mẹ lựa chọn cho con cuộc sống này vì Mẹ không muốn có những rủi ro khốc liệt hơn xảy ra với con như đã từng xảy ra với Mẹ. Mẹ có thể ích kỷ, nhưng con nên nhớ một câu: THÀ KHÔNG CÓ CÒN HƠN CÓ MÀ KHÔNG RA GÌ! Không ai được chọn cách mình sinh ra, nhưng ta được chọn cách mình sống! Cái quan trọng không phải con đến từ đâu, mà con sẽ là người như thế nào! Hơn tất cả, Mẹ yêu con!

Tôi mơ đến một ngày, phụ nữ được tôn trọng hơn trong cuộc sống này.

Tôi mơ đến một ngày, tôi tìm được một công việc ổn định và có thu nhập

Tôi mơ đến một ngày, tôi đón Mẹ mình về căn nhà mới - nơi có tôi, Mẹ và em gái hằng ngày sống cùng nhau, tràn ngập tiếng cười. Chúng tôi sẽ sống một cuộc sống giản dị và tiết kiệm. Mỗi năm chúng tôi sẽ cùng nhau đi du lịch đâu đó!

Tôi mơ đến một ngày, tôi và Mẹ sẽ không còn phải nếm những giọt nước mắt đau khổ! Mà sẽ khóc vì hạnh phúc!

Tôi mơ đến một ngày, em gái tôi trưởng thành và có người thực sự yêu thương nó, không làm nó khổ và mang lại hạnh phúc cho nó!

Tôi mơ đến một ngày, cả ba chúng tôi sẽ tựa vào vai nhau, ngồi trên bãi biển đầy gió mát lành và ăn những món ăn ngon nhất cuộc đời!

"Mẹ, xin Mẹ hãy chờ con, sẽ sớm thôi, sẽ nhanh thôi, con sẽ báo đáp công ơn dưỡng dục của Mẹ, mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều. Con sẽ bù đắp 50 năm khổ đau của cuộc đời Mẹ! Mẹ có thể không có tuổi thơ êm đẹp, Mẹ có thể không có tuổi trẻ hoài bão, Mẹ có thể không có cuộc sống hôn nhân viên mãn. Nhưng Mẹ sẽ có tuổi già hết sức hạnh phúc vì chúng con!". Con chưa bao giờ nói lời Yêu Mẹ, nhưng những hành động của con sẽ nói lên tất cả. Mẹ là người hiểu con nhất, con không thích những lời sáo rỗng, con chỉ tin hành động và con sẽ thực hiện lời con hứa với Mẹ!