Tôi năm nay 25 tuổi, đã tốt nghiệp đại học và đang là cán bộ xã. Tôi và anh cùng sinh ra trong một làng quê nghèo của miền núi xứ Thanh. Chúng tôi lớn lên bên nhau, rồi khi tốt nghiệp phổ thông, cùng nhau vào Nam lập nghiệp. Tôi dùi mài kinh sử trên ghế giảng đường. Anh vật lộn với cuộc sống bằng muôn vàn công việc không tên, khi phụ hồ, khi cạo mủ cao su, lúc lại lái xe, bốc vác...

Năm tháng qua đi, chúng tôi càng thêm gắn bó và chuyện gì đến đã đến, tôi hãnh diện trong bộ áo váy cô dâu, lòng lâng lâng nghĩ về những viễn cảnh tươi đẹp phía trước: ngôi nhà ngói ba gian, những đứa con hồn nhiên tinh nghịch... Nhưng rồi cuộc sống cơm áo gạo tiền, bản tính của anh, hoàn cảnh sống của gia đình anh khiến nước mắt tôi rơi hàng đêm. Không có một lời nói nhẹ nhàng, không một cử chỉ yêu thương, không một miếng ăn trọn vẹn.

Mang thai 9 tháng 10 ngày tôi phải muối mặt về nhà mẹ đẻ sinh con, khi con tròn ba tháng tuổi, anh đưa tôi lá đơn ly hôn, yêu cầu tôi phải ký mà không hề nói rõ lý do. Thương con tôi bỏ qua lòng sĩ diện, nhận hết lỗi về mình và quỳ gối xin gia đình anh tha thứ nhưng họ đuổi tôi ra khỏi nhà, cướp đứa con đỏ hỏn của tôi lên xe và phóng đi.

lyhon-3283-1423471764.jpg

Ảnh minh họa.

Căm ghét gia đình thông gia bạc đãi với tôi, giận đứa con rể không biết phải trái nghe lời cha mẹ đánh đập vợ, thương cho thân phận bạc bẽo của đứa con gái ngoan hiền, học giỏi, cha mẹ tôi đã phải nhờ tới sự can thiệp của pháp luật để có thể đưa cháu về với mẹ. Bố mẹ tôi động viên tôi chấp nhận thực tại. Tôi đã ký vào đơn ly hôn.

Hôm nay, đi bên anh bước vào căn phòng xử án là một cô gái khác, trong màu áo trắng trong suốt hiện rõ cái bụng đã có phần nhô ra. Nước mắt tôi nhạt nhòa, khi tôi mang thai anh đã mây mưa bên ngoài, ngày tôi vật lộn sinh con thì anh mặn nồng ân ái trên giường với người đàn bà khác. Bản tính hiền lành, chăm chỉ trong anh đã không còn mà nhường chỗ cho thói ham chơi, đua đòi. Hoàn cảnh sống xô đẩy anh hay chính gia đình anh đã biến anh thành một con người hoàn toàn khác.

Anh cao ngạo, anh hả hê, trước tòa anh nói: “Anh là đàn ông, bỏ vợ này anh lấy vợ khác. Rằng tiền của anh làm ra là để bao bạn bè và chơi gái, con là của cô ấy”... Chao ôi, trái đất đảo điên, thực tại phũ phàng hay chỉ là cơn ác mộng. Tôi đã dành hết tình yêu thương cho anh, bỏ qua những cơ hội lập nghiệp tươi sáng, chấp nhận về quê cho vẹn chữ hiếu nghĩa vậy mà cái tôi nhận được gì ngoài những lời chửi rủa, nhục mạ của bố mẹ chồng, những trận đòn roi tàn bạo của kẻ đầu gối tay ấp, những tiếc thở dài, ngao ngán của bạn bè, người thân. Cuộc sống ơi, bước tiếp hay dừng lại, con tôi sẽ ra sao?

Trà509

* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email [email protected] để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.